Ngày Liên lấy chồng, khách hàng nào cũng mừng cho cô vì Liên lấy được đấng phu quân tử tế, có công tác đàng hoàng, tòa tháp bình ổn. Liên sinh ra bần hàn, chỉ công tích chân tay nên khi có được tấm chồng như Văn thì cô cũng thấy hãnh diện lắm. Sau khi cưới, Liên xin khiến phục vụ ở một nhà hàng gần nhà, nhưng tới khi cô có bầu, sinh con thì quyết định nghỉ. Mọi chi phí trong nhà đều do Văn cáng đáng.
Tiền nong Văn nắm hết, anh chỉ nhiều khi đưa cho bà xã một ít để tậu sữa, mua tã cho con. Lúc đầu Văn còn thấy việc chu cấp cho hoàng hậu con là nụ cười nhưng khi đứa con thứ 2 có mặt trên thị trường thì Văn cảm thấy bị quá sức. Anh bắt đầu chán hoàng hậu, chán con, Văn cắt luôn khoản trợ cấp hàng bốn tuần cho phi tần con làm cho Liên không nhân thức xoay sở bằng cách thức nào. Ngoài tiền ăn 3 triệu một 04 tuần, Liên không có thêm đồng bạc nào để tiêu nên khi con được 2 tuổi, cô phải đi làm trở lại.
Những tưởng như thế là ổn, ngờ đâu Văn bồ bịch. Bao nhiêu tiền của anh đều cho bồ giữ hết. Không những thế, anh còn nghe lời bồ về đuổi mẹ con Liên ra khỏi nhà. Hôm đó, một tay Liên bế đứa nhỏ xíu, tay còn lại dắt đứa lớn bước ra khỏi nhà. Cô chỉ có trong tay 500 ngàn đồng, một làn đựng tã lót cho con, chồng cô vứt thêm cho cái áo tơi và một cái chăn mỏng mảnh. Liên không nhân thức đi đâu, trời rét căm căm. Cô đã quỳ xuống cầu xin chồng nghĩ lại nhưng Văn đã quyết, anh bảo anh sẽ đón bồ về ở, một xu cũng chẳng thể cho mẹ con Liên được, thế nên Liên đành ôm ấp con ra đi.
Không quen khách hàng nào, không tiền bạc, Liên bèn lót áo mưa trước một cái mái hiên trên xã rồi cho con nằm tham gia đó. Nhì đứa trẻ lạnh tê tái, khóc ngằn ngặt không chịu ngủ. Chủ nhà nghe tiếng con nít khóc chạy ra đuổi 3 mẹ con đi, Liên lại thất thểu bế con, xách làn đi ra gầm cầu ngủ. Từng cơn gió lạnh đầu đông cứ thổi qua cắt da cắt làm thịt làm cho nhì đứa ốm khóc thảm thiết. Liên cũng khóc theo con. Cô không cho rằng chồng cô lại nhẫn tâm đến mức đẩy nhị đứa con ruột của mình ra con đường để đón bồ về nhà ở. Nuốt nước mắt, Liên cố dỗ con ngủ. Cô nằm cuộn tròn, ôm nhì con vào lòng, cố lấy hơi ấm của mình để ủ ấm cho con.
Thế là cuộc sống của 3 mẹ con Liên từ đó cứ vật vạ trong khoảng lòng phố này tới lòng phố khác. Cho tới một hôm con bị nhỏ tuổi, cô không có tiền nhưng vì sợ con có mệnh hệ gì thì chính mình sẽ ăn năn suốt đời nên Liên tiến công liều đưa con tham gia cấp cứu ở bệnh viện. Không ngờ bác sỹ trực cấp cứu hôm đó là cậu bạn láng giềng ngày xưa của Liên tên là Huy. Huy đã trả hết chi tiêu yếu tố trị cho con của Liên. Sau khi nghe Liên bảo rằng đang ở ngoài tuyến phố, Huy cũng bảo mấy mẹ con về nhà bản thân mình ở.
Lúc đó, Liên mới biết rằng Huy cũng đã từng có hoàng hậu con nhưng hiền thê con anh lại chết thật trong một vụ tai nạn bí quyết đây 5 năm. Liên thấy thế bảo với Huy rằng giả dụ như anh cho cô ở nhờ thì cô sẽ làm cho ô sin cho anh, lo cơm cháo cho anh hằng ngày và Huy đồng ý.
Thế rồi họ phải lòng nhau khi nào không hay. Huy muốn cưới Liên và nhận nhì đứa con của cô khiến con. Vui vẻ đến với Liên quá bất ngờ, cô vẫn không thể nào tin nổi. Nhưng Huy nói là làm, anh cho con của Liên đi học, xin việc cho cô làm cho rồi hoàn thành thủ tục kết hôn với cô đàng hoàng. Trong từng ấy năm, đây la lần trước tiên Liên cảm thấy được vui vẻ thực sự.
Bẵng đi 3 năm sau, hôm đó cũng là một ngày mùa đông, trời rét cắt da cắt làm thịt và Liên đi làm cho về muộn, cô đi qua mấy khu xã cũ lúc mấy mẹ con đang ngủ ở đó, lòng cứ cảm thấy bổi hổi tới lạ. Đang đi thì nghe tiếng người đàn ông run run:
- Chị gì ơi, cho tôi chút tiền mua áo đi, tôi rét quá là rét.
Liên nghe giọng nói quen quen, quay lại thì nhận ra đó là Văn – chồng cũ của bản thân. Liên lắp bắp hỏi:
- Sao anh lại ở đây? Sao lại tiều tụy thế kia? Nhà đâu mà anh ở đây?
Văn nhìn thấy bà xã cũ, anh ta lùi lại rồi nhi nhí:
- Cô bồ anh cướp hết nhà rồi. Cô ta còn khiến cho anh thân bại danh liệt rồi đẩy anh ra con đường. Anh thật có lỗi với mẹ con em. Trở lại với anh đi Liên.
- Hừ, lẽ ra anh phải kiếm được nghiệp báo sớm hơn. Anh có biết mẹ con tôi đã phải ngủ con đường rồi con anh bị viêm phổi thế nào không?
- Anh nhân thức anh sai rồi, em quay lại với anh rồi cho anh sữa chữa tội ác đi em.
- Xin lỗi anh nhưng tôi có mái ấm mới rồi. Con anh cũng được người khác nuôi rồi. Đây, tôi cho anh 200 ngàn, đi tậu chăn mà đắp. Đại trượng phu có thủ công, khỏe khoắn thì đứng lên mà làm việc. Chào anh, tôi phải về với chồng con của tôi.
Nói rồi Liên tài xế đi. Văn vô vọng nhìn theo dáng hậu phi cũ. Chính anh đã đuổi hiền thê con ra tuyến phố và giờ đây, anh đang phải nếm trải những cảm giác ấy. Văn hối hận cực kì nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn màng mất rồi.
HÌNH ẢNH CHỈ NHẰM MỤC ĐÍCH MINH HOẠ
st
Tham khảo thêm: áo khoát nữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét