Chồng nàng có quá nhiều tín hiệu thất thường: Đi làm việc cũng tranh thủ rủ bạn gái cùng lớp học cấp 3 đi hát và rồi cả đêm không về. Anh bảo: công tác bận nên không về được, tôi không cặp kè với mấy con tú bà ấy.
Rồi 2h sáng anh về đến nhà thì có cuộc gọi của cô em cùng tổ chức cũ gọi đến. Anh bảo: Vớ vẩn nghe gì mấy con bỏ chồng, chồng bỏ ấy. Nghe bầy nó để nát nhà!!!
Nghe nguyên nhân nào cũng hợp lý nhỉ? Nhưng nàng chỉ nói: Người ta phải bỏ chồng cũng bởi cái khó khăn của họ, chẳng có người thanh nữ nào lấy chồng mà không ước muốn được chồng kính yêu và để mắt. Và em nghĩ hơn khách hàng nào hết họ hiểu, họ căm ghét những kẻ phá hoại mái nhà người khác nên chắc họ sẽ không làm như những kẻ họ ghét đâu anh ạ.
Nàng không nói gì thêm nhưng nàng đau, nỗi đau này người nào trong cảnh ngộ ấy mới nắm bắt được!!! Nỗi đau vì nàng nắm bắt bản thân đang bị gián trá và nàng muốn đấm tham gia giữa mặt của kẻ gian sảo ấy. Nhưng nàng muốn con nàng ngủ, chỉ có vấn đề chúng đã lớn và đủ thông bản thân để hiểu chuyện. Nàng có cuộc điện thoại của anh bạn cùng lớp vì chẳng có yếu tố gì bất lương nên mình ngồi nghe có cả nam nhi kế bên
Lát sau, khi bố gọi điện chính mình thấy thằng gầy dấm dúi ra ngoài nói thì thào như sợ bạn nào nghe thấy: Bố ơi, con bảo này: Mẹ vừa nghe máy tính bảng của chú nào ấy. Thế nhé, con nói cho bố nhân thức, thôi con không thì thầm với bố nữa đâu mẹ nhân thức thì chết. Bố về sớm đi nhé.
- Dạ, máy tính bảng của anh bạn cùng lớp rủ đi uống cà phê.
- Nhị nam nhi ở nhà nhé. Bố đưa hiền thê bố đi uống cà phê. Học bài xong đóng cửa đi ngủ đi. Bố có thiếu tiền mời mẹ cà phê đâu mà phải chờ người mời.
- Nàng điểm trang nhẹ, ngồi lên sau xe chồng mình, gió nhẹ thổi, mang chút hơi lạnh của sương thu rồi.
Quán trang trí nhẹ nhàng, cà phê và người nghe nhạc được tự chọn lựa bài và hát.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên chồng nàng hứa hẹn nàng cũng là đi uống cà phê và hát cho nhau nghe. Nàng không thích hắn cho lắm nên hắn thì uống cà phê còn nàng thì uống bia, sau cuối là uống bia cùng nhau.
Hôm nay trăng cũng sáng, vẫn là chồng nàng gọi cà phê và nàng gọi bia. Nàng biết anh không thích cà phê mà gọi là để rồi cho nàng uống nhưng nàng không muốn uống nữa vì nàng không muốn mất ngủ nữa. Nàng không muốn thức để phải nghĩ suy thêm về nhân loại ấy nữa.
Nàng bảo: Em không uống cà phê vì sợ đêm mất ngủ. Bữa nay nhị cung phi chồng ngồi đây, không có các con nên em muốn rỉ tai với anh 10 phút thôi. Rất vô tình nhưng bữa nay cũng có trăng, cũng ở một quán nhạc nhẹ, chỉ có vấn đề chúng ta đã khác rồi, em đã già hơn vì đã 14 năm chúng ta bên nhau rồi.
Em không đa nghi mà là chắc chắn bằng sự hiểu biết của em, bằng việc em đã nắm bắt anh. Mối quan hệ của anh thật sự em thấy là phi nghĩa. Em không đi tìm hiểu sự thật đâu. Em chỉ nói để anh nhân thức: Nếu như anh chọn lựa đi theo cô ấy. Em ủng hộ, nếu như em gặp được người em yêu thì em cũng chuẩn bị khiến mọi việc để cho người chính mình yêu thấy an toàn và hạnh phúc. Về phần em và con anh ko phải lo, em sẽ bán mảnh đất ở quê để lấy tiền buôn bán vì mảnh đất ấy là bố mẹ cho em. Nhà chúng ta giờ tan cửa nát nhà rồi thì em sẽ bán để lấy tiền trả nợ và gửi vào tài khoản cho con ăn học. Sau khi anh đi, em sẽ đổi số máy tính bảng anh chẳng phải lo về việc em sẽ làm cho phiền anh. Về phần em, anh yên tâm em sẽ không bắt bồ với người tình cũ hay đồng nghiệp tổ chức, bạn cùng lớp lại càng không vì nếu như khiến cho thì em đã làm cho lâu rồi không đợi tới ngày bữa nay. Nhưng mà có lẽ em nghĩ anh không nên niềm nở việc đó làm cho gì vì khi đó anh bận rồi đâu có thời gian mà thân mật đến em nữa. Em sẽ chung vốn kinh doanh với một anh bạn làm công ty may xuất nhập cảng, anh ấy yêu cầu em mấy lần nhưng em vẫn chối từ vì sợ anh nghĩ em làm ăn không đường đường chính chính nhưng hiện thời em phải lo cho con không có anh rồi nên phải cùng hợp tác, cũng phải có người để dựa anh ạ. Trên đầu em có mấy sợi tóc bạc, anh cứ nhổ ngừng thời gian sau lại mọc lại, sẽ có người khác thay anh tự nguyện khiến cho việc đó.
Về phần anh có thể vì sống với em lâu rồi, vì em già rồi lại không dễ thương, không nấu bếp ngon hay làu bàu nữa anh có chọn cho bản thân, em cũng đành vậy. Nhưng anh nghe em dặn và nhớ nhé: Anh lấy cô ấy rồi nhớ chú tâm cô ấy tốt hơn đã để mắt cho em, mỗi ngày hãy nấu món ngon cho cô ấy ăn, hãy pha sẵn nước ấm cho cô ấy tắm, mùa đông hãy rửa bát hộ cô ấy cho đỡ lạnh như anh đã từng khiến đối với em thậm chí là cần phải tốt phổ quát hơn nữa. Thật ra, em nghĩ rằng tình yêu làm cho loài người ta tốt lên. Em chỉ không hiểu sao khi anh chạm chán cô ấy, đi đêm về hôm mà không thấy anh tốt lên gì cả. Anh tự nhiên thành người nói láo, tự nhiên phải dối chính mình dối người.
Em hỏi anh câu này nhé: Nếu như sau này anh lấy người khác anh có bồ bịch với em không? Khi ấy ví như cô ấy ghen tuông thì cô ấy sẽ phải làm gì em cũng không biết nữa, nhưng em cam đoan là anh sẽ tậu tới em vì em hiểu anh, em biết bí quyết để mắt cho bản thân và cũng biết phương pháp để mắt đại trượng phu. Em nghĩ là em nên chăm sóc cho người con trai nào xứng đáng. Vì nỗi đau bữa nay em phải chịu: Oan có đầu, nợ có chủ. Anh nhân thức tính em rồi đấy. Em không bắt nhân tình với anh đâu, nhưng em nói trước là cô ấy sẽ ganh đấy, anh không được hòa bình như anh của hiện nay đâu. Em lấy anh và cũng muốn có chỗ dựa, muốn chú tâm cho anh, muốn con được lớn lên trong mái ấm có đủ ba má và được nâng niu. Nhưng nói thật lòng là em mất niềm tin rồi, nếu anh nắm bắt em anh sẽ hiểu em đau như thế nào. Em không muốn bị lừa dối và cũng không muốn con em lớn lên trong thứ êm ấm giả tạo hay những trận bào chữa vã.
- Chồng nàng lẩm bẩm: Em nói vớ vẩn gì thế, bà xã con là số 1.
- Nàng bảo: Thôi em mời anh một ly nhé.
Tiền hôm nay em sẽ trả.
Nàng gọi dịch vụ thanh toán và vẫy taxi ra về. Chẳng bi lụy cũng chẳng vui.
Tham khảo thêm: Thời trang doanh nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét