Hôm nay là kỷ niệm một năm ngay chúng ta quen và yêu nhau. Một năm sớm muộn cơn mưa như trút nước của mùa hạ, lần đầu tiên chúng ta chạm chán nhau. Thật không ngờ, tròn một năm sau, cũng sau cơn mưa như trút nước của mùa hạ, em biết mình mất nhau mãi mãi.
Em yêu anh! Đó là lời sau cùng và độc nhất em muốn nói với anh lúc này. Ngày này bí quyết đây tròn một năm về trước, sau một cơn mưa to như trút nước của mùa hạ, em và anh gặp nhau. Vui vẻ và khổ cực bắt đầu.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có suy nghĩ thoáng qua trong đầu em “mẫu người này ko phải gu của mình và cam kết anh ta cũng không thích chính mình đâu”. Bởi vậy em đã gặp gỡ anh như chỉ chạm mặt một lần, không ngờ lại có buổi hứa hẹn hò thứ 2. Anh kể cho em nghe về sự khó nhọc trong công việc, về những mối tình trước, về sự đau buồn của anh khi bị những cô gái đó bỏ rơi.
Em nghe và thấy thương anh. Bởi vậy dù rằng khi chạm mặt bạn bè vẫn còn cảm giác bi tráng nôn, vì hễ gặp mặt bạn nào thích em mà em không thích thì em đều có cảm giác bi thiết nôn không thể chịu nổi, nhưng vì thương, không nỡ làm cho anh bi tráng nên em vẫn kiếm được lời những buổi hứa hẹn tiếp theo.
Rồi chúng ta đã yêu nhau mau lẹ hơn cả những gì em hình dung. Anh là mối nguồn cơn của em. Dù đã yêu nhưng em vẫn luôn cảm giác chúng ta sẽ không đến được với nhau, không hiểu vì sao, có thể đó là điềm báo. Vài người bạn can ngăn em, vì anh chẳng có gì: không nhà, không tiền, lương thấp, không có chí. Thậm chí khi yêu bạn bè còn nhận ra anh không có kỹ năng tự quyết. Bên cạnh không nâng niu em thực sự, nói mà không khiến.
Cũng có nhiều khi băn khoăn, đã có phổ quát chàng trai hơn hẳn anh đến tán tỉnh em, họ hơn anh về mọi mặt. Tất nhiên băn khoăn đó chỉ thoáng qua, vì em yêu anh, em tin tham gia ái tình của chúng mình. Em sẵn sàng cùng anh vượt lên mọi gian nan, dù là cảnh cả đời phải thuê nhà em cũng không nản. Chỉ cần chúng chính mình yêu nhau, em tin sẽ êm ấm.
Nhưng rồi ông trời không thương người tốt. Một lầm đi khám phụ khoa, em được nhân thức mình bị đa nang buồng trứng. Căn bệnh này khá thông thường, có người sinh con tầm thường, có người phải chữa trị, thậm chí có người phải thụ tinh ống nghiệm. Đất trời như sụp đổ. Em đã khóc bao đêm ròng, vì thương mình thì ít, vì run sợ mất anh thì nhiều.
Rộng rãi lần em định nói song không sao tạo dựng lời, không nhân thức mở đầu thế nào, nói ra sao. Rồi em nghĩ, chắc gì chúng bản thân đã đến được với nhau. Vì vậy em quyết sẽ vắng lặng, nếu như một ngày nào đó chúng ta tính tới chuyện kết hôn thì em sẽ nói ra để anh có quyền chọn lựa; còn giả dụ giữa các con phố đứt gánh thì xem như chuyện em bị bệnh cũng không cần phải nói ra.
Cũng vì bệnh tật mà phổ thông lần hờn giận về những chuyện không đâu vào đâu, em cứ cố tình làm cho to nên với nhu cầu sẽ chia tay để anh tìm người khác tốt hơn em. Nhưng anh lại nề hà, xin lỗi, em thực sự không nỡ khiến cho anh bi lụy, không muốn mất anh nên lại quay về. Anh có biết, sau mỗi lần như thế em lại yêu anh rộng rãi hơn, dằn vặt nhiều hơn?
Trước kia với em, việc quan hệ trước hôn nhân là không được phép xảy ra. Nhưng vì yêu anh, em bằng lòng hầu hết thiệt hại về bản thân mình. Em trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái, với kì vọng nếu như có thể mang bầu rồi cưới thì em sẽ sinh được cho anh những đứa con mạnh bạo.
Còn ví như không được thì em bằng lòng để anh ra đi sắm người phụ nữ khác có thể mang lại cho anh một mái ấm êm ấm. Song vì ngày cưới chưa tới gần nên anh tậu mọi phương pháp hạn chế thai cho em, còn em thì chẳng thể nói với anh rằng em đang rất muốn có. Những day dứt đó anh có bao giờ hiểu cho em?
Những người bạn thân khuyên em không cần nói ra, vì vẫn có thể sinh con chung. Nhưng em yêu anh, em luôn ước muốn mang đến vui vẻ cho anh, cho nên em không muốn lừa dối anh.
Sau cuối ngày chúng ta chuẩn bị cho một đám cưới vui vẻ cũng đến. Sau bao đêm dằn vặt khóc thầm, em đã nói ra.
Ví như anh không chấp nhận được em chuẩn bị chia tay để anh sắm người thanh nữ khác khỏe mạnh hơn đảm bảo cho những đứa con của anh. Còn ví như ái tình của chúng ta đủ mạnh để vượt lên, em sẽ vô cùng êm ấm và cảm ơn anh đầy đủ. Nhưng điều em không ngờ tới là anh lại kể chuyện với mẹ anh. Trong khoảng giây phút đó em biết chúng ta sẽ mất nhau.
Em sẽ quên, sẽ không hận thù, không oán ghét.
Anh không có tài năng tự quyết bất kỳ việc gì, đó là điều em đau lòng nhất. Gia đình anh vẽ cho em một mai sau đen tối, nào là vô cơ cao, nào là khả năng sẽ ung thư. Vì mái nhà, anh quyết định chia tay em. Em ưng ý, chỉ mong anh hạnh phúc. Không ngờ, ngay hôm sau anh lại xin lỗi, mong em quay lại.
Tham gia lúc em quyết định lượng thứ phần lớn, vì em yêu anh cực kì, anh lại nói nguyên nhân quay lại vì tưởng em vô cơ, sau khi hỏi bác bỏ sĩ biết có 30% đàn bà trên thế giới bị, và hoàn toàn có thể chữa khỏi anh mới quay lại. Nó như một nhát dao đâm thấu tim em, một cú sốc không dễ dàng vượt qua. Hơn thế nữa, thái độ lúc đó của anh đã đổi mới, anh nói tùy em nghĩ suy. Anh không còn tha thiết nữa, bỏ mặc em dằn vặt suốt một tuần dài.
Giả dụ anh đích thực yêu em, đáng lẽ anh đã thương em phổ biến hơn, đằng này… Biết em là đứa hay nghĩ ngợi lung tung mà anh vẫn không một lời hỏi han, biệt tích cả tuần để em âu sầu. Cuối cùng, em quyết định chiều theo ý anh, chia tay. Em nhắn tin cho anh, anh không giải đáp.
Suốt một tuần không chạm mặt, em sợ có chuyện gì không hay xảy ra với anh. Em khiếp sợ hỏi lại, anh vẫn không trả lời. Em gọi điện, anh không nghe. Sau cùng anh nhắn lại rằng đồng ý chia tay. Lúc đấy trái tim em vỡ lẽ nát. Hóa ra, việc để em nghĩ suy chỉ là cái cớ, anh muốn đẩy việc chia tay cho em nói để anh không mang tai mang tiếng là kẻ đen bạc.
Em đã rất hận anh, có lúc muốn chửi rủa anh. Anh ko phải kính yêu em như những lời anh vẫn nói. Tại sao tới những khoảnh khắc cuối cùng anh vẫn luôn dối lừa em? Nhưng em vẫn còn yêu anh phổ biến lắm, anh nhân thức không? Gần như những khổ tâm em chưa một lần san sớt với anh, và giờ thì sẽ không bao giờ anh biết được. Em chỉ muốn viết ra để lòng dịu dàng hơn.
Em nhân thức, một phần lỗi là do em. Đáng lẽ em không nên cố tỏ ra khỏe mạnh để che giấu sự yếu đuối của phiên bản thân, đáng lẽ em phải cho anh nhân thức em yêu anh phổ biến vô cùng chứ chẳng hề cố ra vẻ rằng không có bạn bè vẫn có thể sống tốt, đáng lẽ em không nên cố đeo đuổi một ái tình đẹp như trong truyện cũ rích tích. Em muốn thử níu kéo anh, nhưng lại không đành. Anh có còn yêu em đâu, hãy để anh sắm hạnh phúc khác.
Em sẽ quên, sẽ không hận thù, không oán ghét. Giờ khắc cuối cùng em vẫn mong anh hạnh phúc, chúc anh tìm được người thiếu nữ hoàn toàn khỏe khoắn và yêu anh. Kì vọng anh cũng yêu cô ấy thật lòng. Và em tự hứa với bạn dạng thân sẽ sống thật êm ấm.
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngay chúng ta quen và yêu nhau. Một năm trước sau cơn mưa như trút nước của mùa hạ, lần trước tiên chúng ta chạm chán nhau. Thật không ngờ, tròn một năm sau, cũng sau cơn mưa như trút nước của mùa hạ, em biết bản thân mất nhau mãi mãi.
Đắng lòng quét dọn những món vàng anh tặng em trong suốt một năm qua: Chú nhím bông xinh tươi đáng thương, chiếc chăn rét mướt của mùa đông đầu tiên mà em đã không biết cũng là cuối cùng, chiếc hộp nhạc Valentine mà anh cất công tìm kiếm rất lâu, bức tranh nhì đứa in trên hình trái tim bằng thủy tinh nhấp nhánh, con heo đất mà chúng ta cùng nuôi để dành dụm tiền tìm nhẫn cưới, chú chuột giấy, chiếc lắc và sợi day chuyen bac, đông đảo đều được em cho vào chiếc balô của anh để quăng xuống sông. Quẳng đi tất cả, tình ái, ân oán hận, thực bụng, dối gạt, chỉ mai sau thôi, em sẽ quên anh mãi mãi.
Lời sau cuối em vẫn muốn nói với anh rằng: Em yêu anh, yêu đa số.
Có thể bạn quan tâm: Play Boys
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét