Ngồi trong văn phòng, hi hữu Huyền lại nhìn đồng đại dương. Chiều nay cô có một cái hứa, cũng chẳng có gì khác lạ nhưng vẫn ngóng trông. Cũng có thỉnh thoảng Huyền thấy bản thân mình thật kì dị. Nhưng rồi cô lại kệ xác phần lớn, miễn là cảm thấy vui, vậy là được rồi.
Huyền ấp ủ lấy chiếc túi xách nhanh nhẹn ra khỏi văn phòng tới nỗi đâm xầm tham gia một cô bạn đồng nghiệp:
- “Đi đâu mà như ma đuổi thế?”
- “Đi có việc”
Cô bạn nhìn bộ dạng hơ hải của Huyền rồi như sực nhớ ra yếu tố gì và khẽ thở dài:
- “À nhớ rồi, hôm nay là thứ 6. Chẳng nắm bắt mày định tiếp tục như thế này để khiến gì nữa. Đừng tự khiến cho khổ bản thân…”
Cô bạn còn chưa nói kết thúc thì Huyền đã chạy quá xa một đoạn và kèm theo câu nói:
- “Tao tự răn mình thế nào chứ, yên tâm đi”.
Huyền đi tới chỗ hứa, với một người quen!
*****
Huyền nhanh nhảu dựng chiếc xe máy bên ngoài quán cà phê. Cô bước tham gia, ngay ngay tức thì tiến vào bàn thân thuộc mà chủ quán luôn tích góp cho cô. Huyền thấy bế tắc một chút khi thấy bàn trống không. Người đó vẫn chưa tới. Rất ít khi người tình đến muộn, không nắm bắt bữa nay có việc gì xảy ra... Huyền thấy nóng ruột.
Huyền gọi một ly nước và kì vọng. Huyền có thể laptop nhưng cô không khiến cho thế. Dù sao Huyền cũng là một cô gái và việc đợi chờ con trai như thế này cũng đã là quá lắm rồi. Huyền không muốn anh ta biết Huyền đã phải chờ đợi anh ta lâu tới thế nào. Với con gái, vấn đề ấy lúc nào cũng là một sự hổ thẹn. Nhất là với Huyền. Bởi vì mối quan hệ này, cô càng cần phải cao giá.
Thứ 6 nào cũng vậy, Huyền luôn bận rộn với một cái hẹn sau giờ tan tầm. Chỉ là 1 tiếng ngồi bên nhau, chuyện trò, tâm can và uống cùng nhau cho đến cạn ly nước. Mối quan hệ đó chẳng thể gọi thành tên nhưng nó vẫn làm cho Huyền nao nức như đi hứa hẹn hò với bạn trai. Mà cũng đúng, anh là bạn trai của Huyền nhưng là… bạn trai cũ.
Huyền và Sơn đã từng yêu nhau. Tình ái bắt nguồn từ những năm tháng còn đi học. Cả hai đều là mối ngành ngọn của nhau nên cuộc tình đó thơ mộng lắm. Nhưng vì là mối ngọn nguồn nên cả Sơn và Huyền đều vụng trộm về. Nhì người làm tổn thương nhau dù trong lòng luôn chung tình. Những bất đồng, cãi vã làm cho hai bên quyết định dừng lại. Nhì người biến thành bạn, những người bạn tri âm. Chính Huyền là người đã nói chia tay dù cho Sơn tìm bí quyết níu kéo cô. Huyền cảm thấy cần phải có một khoảng yên để nhì bên nhìn nhận lại. Và cuối cùng, Sơn hài lòng.
Chia tay nhưng hai người vẫn là bạn. Họ vẫn đi cà phê, gặp mặt đám bạn cùng nhau. Tuy nhiên dân chúng đều biết mối quan hệ đó không còn có thể gọi là tình yêu nhưng chẳng bạn nào nhân thức phải gọi tên nó là gì. Nhì người vẫn không hoàn thành vồ cập, lo sợ cho nhau nhưng không cả hai bên đều không nghĩ về chuyện nối lại.
Ngày chia tay, Huyền đã khóc. Chính Huyền là người nói chia tay nhưng rồi cô lại cảm thấy chơi vơi khi mất đi người đàn ông không xa lạ với chính mình. Thực ra, Huyền còn yêu, còn yêu nhiều lắm. Nhưng vì sự trẻ em, vì sự giận dỗi vô cớ nên cô mới quyết định chia tay như vậy. Hôm đó, chính Sơn đã nói: “Ví như em đã muốn dừng lại, anh chấp thuận. Nhưng anh sẽ không bỏ em để đi lấy hiền thê trước đâu. Anh sẽ chờ cho đến khi nào em mua được êm ấm thì mới yên tâm cưới người con gái khác”.
Công chúng có thể không tin nhưng Huyền thì tin nhân tố đó. Huyền hiểu Sơn như thế nào. Và hơn hết, cô nắm bắt tình cảm mà hai người từng bỏ ra cho nhau. Họ chia tay chẳng phải vì hết yêu mà vì có quá rộng rãi những mâu thuẫn không giải quyết. chậm tiến độ chẳng phải là chia tay, mà chỉ là trợ thì dừng. Huyền tự tin rằng, cứ thế này, rồi sẽ có ngày, Sơn sẽ phải mua cô và nói lời quay lại. Vì vậy mà Huyền không khổ cực.
Kể trong khoảng ngày đó đến nay đã 2 năm. 2 năm chia tay nhưng chiều thứ 6 nào Huyền cũng chạm chán Sơn. chậm tiến độ là cô muốn thế và Sơn không bao giờ từ chối. Huyền và Sơn như những người bạn chia sớt. Họ hỏi nhau về đông đảo yếu tố xảy ra trong 1 tuần không gặp mặt mặt. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ Huyền hỏi Sơn: “Anh đã yêu bạn nào đó chưa?” do vì cô còn chưa có người tình thì cam kết Sơn sẽ không yêu một ai đó khác.
Anh em thường bảo Huyền, nếu như còn yêu thì hãy sắm tới với nhau vì chính Huyền là người nói lời chia tay trước. Nhưng cô chớ thây. Cô thích cái cảm giác hứa hẹn hò mà không phải là người yêu như thế này. Huyền tin chắc rằng Sơn sẽ chẳng thể nào yêu người nào khác được. Do vì cô cũng như vậy, cô còn yêu anh nhưng cô muốn dạo chơi với tình yêu này. Huyền tin, rồi sẽ có ngày Sơn không chịu được mà phải cầu xin cô quay lại.
Chiều nay, Sơn đến muộn. Đây là lần trước tiên trong một buổi “hẹn hò” Sơn bận rộn lỗi này. Huyền cảm thấy bực bội nhưng cương quyết không máy tính bảng hỏi. Cô hờn dỗi và ngồi đợi. Cô nhìn đồng hồ miên man. Gần 1 tiếng trôi qua…
Sau cuối thì Sơn cũng tới. Anh có vẻ sợ hãi. Khuôn mặt anh biểu cảm đầy tội tình. Sơn bước vào bàn, còn Huyền thì làm mặt lạnh te:
- “Vì sao anh tới muộn vậy?”
- “Anh xin lỗi, anh có chút việc bận. Em chờ anh lâu chưa?”
- “Em… cũng vừa mới đến thôi”.
Sơn thủng thẳng ngồi xuống đối diện với Huyền. Anh có yếu tố gì đó phân vân. Phải tới một số phút, Sơn mới lẳng yên ổn rút từ trong túi ra chiếc thiệp hồng:
- “Chủ nhật tuần sau anh cưới, em đến dự cùng anh nhé”.
Tai Huyền như ù đi. Cô tưởng anh đùa. Không thể nào có chuyện đó được. Hai người vẫn chạm chán nhau mỗi tuần, tại sao Sơn lại có thể lây hoàng hậu được cơ chứ.
- “Anh đùa em đúng không?”
- “Không, anh đã định nói với em lâu rồi nhưng anh cố đợi. Anh cố đợi em tậu được hạnh phúc rồi mới cưới. Nhưng… Anh xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa. Cô ấy cũng đã kì vọng anh quá lâu rồi. Anh chẳng thể bắt cô ấy phải chờ anh thêm nữa. Em cũng nên mua lấy một người để chiều chuộng đi. Đừng sống một mình như thế bơ vơ lắm”.
Huyền chết yên ổn, vậy là cô đã nhầm. Anh đã không còn yêu cô nữa:
- “Anh không còn yêu em? Vì sao anh lại vẫn gặp gỡ em mỗi tuần?”
- “Bởi vì dù chia tay anh cũng vẫn mong em vui vẻ. Anh không muốn em âu sầu và tuyệt vọng. Chúng ta vẫn là bạn mà. Anh cũng đã nói với cô ấy về em và cô ấy khuyên anh nên ở bên em như một người bạn cho tới khi nào em mua được người thay thế anh. Nhưng anh không cho rằng lại lâu tới thế…”
- “Do vì… em vẫn yêu anh… em vẫn nghĩ chúng ta sẽ quay lại và hạnh phúc bên nhau. Em vẫn chờ anh nói một câu như thế…”
- “Chính em là người đã đòi chia tay mà. Giả dụ em còn yêu, đáng ra em phải nói sớm hơn. Anh xin lỗi…”
Huyền ngồi yên ổn đi trong quán cà phê còn Sơn đã đi… Lần này thì anh đi thật. Tình ái nào phải trò đùa để mà dạo chơi mãi như thế. Huyền đã đánh mất Sơn thật rồi.
Nguồn: khotruyenhay
Xem thêm: Thời trang giá rẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét