Hôm nay thình lình lướt Facebook đọc được bức thư của một anh chồng gởi cho cô vợ câm của bản thân mình. Bức thư khá dài và gây xúc động vì lột tả được tình cảm của chồng đối với người bà xã đã thu hút được hơn 23.000 like và 5.000 share.
Bức thư cho thấy tình ái của anh È cổ Thanh Hải và vợ đã vượt qua đa dạng chông gai, bao gồm sự phản đối của ba mẹ vì hiền thê anh vừa lùn, lại bị câm. Thế nhưng, dù cho bị phản đối quyết liệt, anh vẫn quyết kiểm soát an ninh ái tình của bản thân. Vì đối với anh, bà xã anh là người con gái nhẹ nhàng, chân thành, làm anh muốn cả đời bao bọc, che chở cho em.
Xem bức thư, phổ quát người cũng thấy hình ảnh của bản thân mình trong đó khi thấy hình ảnh người thê thiếp ngồi chờ mòn mỏi chồng đi nhậu tới quên cả trục đường về, nỗi lo âu của người phi tần với hàng trăm cuộc gọi nhiều khi có thể làm cho các ông chồng bực bõ vì thấy bị làm phiền. Thế nhưng, anh chồng trong bài thì lại thấy thương thê thiếp hơn khi nắm bắt rằng vì bản thân mà hậu phi lo ngại tới mất ăn, mất ngủ.
Hay hình ảnh hậu phi lẳng yên ngồi bên cạnh khi chồng hút thuốc để… ho, nhờ đó vì thương hiền thê, chồng đã bớt hút thuốc. Những hình ảnh bình dị đó mà gần như nhà nào cũng có, thế nhưng, đặc biệt giữa đấng phu quân yêu vợ hay không chính là bức xúc của người chồng. Giả dụ khách hàng nào cũng được như anh chồng “soái ca” này thì hẳn toàn bộ các bà hiền thê trên cõi trần này đều vui vẻ, mái nhà luôn ấm êm và hòa thuận rồi nhỉ.
Đây là nguyên văn bức thư anh Trần Thanh Hải viết tặng cô thê thiếp yêu của bản thân mình:
“Chào cả nhà đây là bà xã!! cô ấy bị CÂM quý khách ạ và chỉ cao 1m5 hồi xưa lúc mới yêu mái ấm tôi phản đối đa dạng lắm, mẹ tôi thuộc người gia trưởng, lúc nào mẹ cũng có tiêu chuẩn chọn lựa con dâu. Mẹ bảo: dòng họ mày từ cô 2 tới cô 7 con dâu đều cao trên m65, con nhỏ xíu gì mà có m5 mai mốt lấy nhau đẻ ra toàn lùn, mày cao to đẹp trai mà đi lấy cung phi lùn còn bị Câm, má không chịu. Bà xã lại là người Trung, trong khoảng ăn uống và cách thức nói sinh hoạt lại không giống nhau, tôi là dân miền Tây, mẹ bảo: con gái mà lầm lầm lì lì, không hoà đồng cởi mở không sung sướng gì hết là không được?!
Vợ tôi hiền đức, tôi yêu cái răng rứa chi mô của người Trung khi em ra dấu bằng tay, tôi thích cái phương pháp em dịu nữ tính dàng với tôi, cái cách thức em lệ thuộc vào tôi khiến tôi càng phải cố gắng cố gắng và có bổn phận với hậu phi bản thân. Em nấu đồ ăn thì cay khỏi nói. Thế rồi chông gai bao lăm tôi cũng đòi má cho bằng được lấy em, từ ngày lấy nhau, chưa bao giờ bà xã chồng tôi chia tay hay cãi nhau. Tôi hot em trâm, tôi bực em dỗ, tôi hút phổ quát thuốc em không cấm nhưng yên ổn im ngồi gần mỗi khi tôi hút thuốc rồi ho sặc sụa, tôi sợ cung phi bản thân mình bị ảnh hưởng khói thuốc thế là tôi ít hút thuốc, tôi bệnh em chú tâm 24/24, lúc nào tay cũng đấm bóp cho tôi.
Tôi bé nhỏ nằm viện 3 bốn tuần dằng dai em vẫn bên tôi để mắt tôi đúng 3 bốn tuần không nghỉ ngày nào, em CÂM nên mỗi lần đi sắm gì thì rất ít người nào hiểu em cần gì, vậy mà 3 tháng ở viện em để mắt tôi béo ú, cả y tá bác bỏ sĩ và bà con trong viện người nào cũng ca ngợi em ngoan hiền tốt nết, tôi lấy bà xã vì tôi nhìn thấy: một người phụ nữ như em là một người không bao giờ bỏ rơi tôi dù bất kỳ trường hợp nào. Tôi nghĩ, thiếu phụ họ tốt với đàn ông hồ hết, nếu như họ xấu với bạn, chỉ là do bạn chưa ăn ở đúng mà thôi.
Có lần tôi nhậu về khuya ngủ lại nhà bạn mà quên gọi cho em, sáng tôi về sớm vì gần 100 cuộc gọi nhỡ của em mặc dù em không nói được. Về tới nhà em ú ớ không nói được gì hết âm thầm ủ ấp tôi khóc nức nỡ, em ra hiệu bảo em không ngủ được vì em sợ tôi ngủ cùng bạn nào, tự nhiên tim tôi như đau. Tôi thương em làm cho sao tôi có thể làm cho gì có lỗi với em được, tôi thương em vì em thương tôi mà không nói ra được, tôi cứ thế lau nước mắt cho em, hứa với em không bao giờ ngủ ngoài. Đó là lần đầu sau khi lấy vợ tôi ngủ ngoài cũng là lần cuối.
Vợ tôi sợ bóng tối, sợ gián hihi, sợ mấy con bò lúc nhúc, em nấu ăn ngon, cay nhưng hương vị đặm đà. Trong khoảng ngày về làm cho dâu chưa bao giờ em than phiền tôi một tiếng về mẹ chồng con dâu, mẹ tôi khó tính kĩ tính, em bảo: em xa quê, em coi má như má ruột của em, em thương không hết lấy chi mô mà đáng ghét. Má tôi ít nói nhưng tôi nhân thức má ưng em lắm, dù má không nói ra. Em giặt từng cái quần nhơ của má, em chú tâm tôi từng cái áo cái quần, từng bữa ăn và giấc ngủ. Tôi hỏi sao em thương anh thế? Em ra hiệu bảo!? Em thương anh vì anh thương em. Hồi xưa anh không chê em lùn em câm, anh bất chấp phần lớn để yêu em, cả việc biện hộ lời má thì em tuy nhiên nắm bắt người nào mới là một nửa em thật sự.
Em bảo ngoài kia có gần như người con gái xinh đẹp nhiều năm kinh nghiệm giang thích anh nhưng anh nên nhớ, chỉ độc nhất một người là em nguyện cùng anh thư hùng dài lâu, nguyện bên anh khi anh sang hèn hay thành công, nguyện cùng anh khi anh có cơm hay có muối, cay đắng mặn ngọt chỉ có em mới nguyện cùng anh.
Tôi nhìn thấy rằng đàn bà yêu đại trượng phu không hề sang hèn, phong phú, thanh nữ yêu nam nhi theo cách họ nhìn chúng ta đối xử với họ thế nào. Dù ta phú quý đẹp trai nhưng không trân trọng họ thế thì trước sau hay mới muộn họ cũng từ từ bỏ ta, vì vậy một mái nhà hạnh phúc không hề dễ chơi là tiền nong vật chất, mà là sự cảm thông và nắm bắt nhau khi mở màn bước vào cuộc sống hôn nhân. Để nắm giữ trái tim thiếu nữ, thực ra không quan trọng làm mấy vấn đề to tát. Ân cần cô ấy trong khoảng những thứ bé nhặt nhất, và không khi nào không để ý cô ấy khỏi nghĩ suy. Không cần ở bên mọi lúc, nhưng luôn nghĩ về cô ấy, phi tần câm nhưng tôi cảm thu được lời nói vợ tôi thực bụng, phi tần nói với tôi bằng tiếng nói trái tim của trái tim.
Là đại trượng phu, người nào chẳng mang trong bản thân chút thèm muốn. Nhưng anh muốn em nắm bắt chúng bản thân ở bên nhau trước nhất là vì ái tình, chứ ko phải vì dục vọng. Em có thể không tin, nhưng đó là sự thực. Đúng như em nói ở ngoài kia số đông cô gái dễ thương, nhưng không phải khách hàng nào cũng làm anh có cảm giác muốn che chở mỗi khi ôm tham gia lòng, lắng tai từng hơi thở, lắng nghe từng nhịp đập con tim, lắng nghe, theo dõi em ra hiệu để nói với anh lời gì và thế nào?!
Em đừng bao giờ nghĩ, cưới em là một lời hẹn, cũng đừng nghĩ rằng nếu như phận em câm điếc thì sẽ không người nào trên đời này thương em. Yếu tố đó chỉ chứng tỏ rằng em mất niềm tin tham gia cuộc đời phổ quát lắm. Nhưng anh cho rằng những cô gái như hậu phi của anh, nên được mến yêu chứ không hề là bỏ mặc.
Nhưng anh thương em đa dạng hơn toàn bộ những điều em đã thấy. Đừng lo ngại, nếu như một ngày chúng bản thân mình không còn có thể ở bên nhau, bởi cuộc đời đôi lúc sẽ không được như những gì chính mình mong muốn. Và giả dụ điều đó có xảy ra thì anh vẫn luôn tin rằng, người con gái của anh bây giờ là người đáng được mến yêu, vì loài người em, vì tính bí quyết em, thậm chí là quá khứ của em có như thế nào, anh mãi tin rằng cuộc thế này, em là cô gái đáng được trân trọng nhất trên đời..."
Anh mãi yêu em cảm ơn em một người hiền thê đặc biệt đã luôn bên anh... cảm ơn em! Những chiến thắng hôm nay của anh là trong khoảng những nụ cười của em bỏ ra cho anh, vượt qua tất cả anh và em lại chuẩn bị đón đứa con yêu đầu lòng em nhỉ? Gửi em bà xã anh Phương Nhi.”
(Facebook Trần Thanh Hải)
HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MINH HỌA
Tham khảo thêm: Thời trang doanh nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét