Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

Tới lúc chồng cũ chết, tôi mới biết tại sao anh bỏ tôi, thật âu sầu...

Tuấn là chồng cũ của tôi. Mới chỉ một số tháng trước thôi, tôi vẫn còn hận anh đến tận xương tủy nhưng giờ khắc này, nhớ về Tuấn, trong tôi tràn ngập niềm mếm mộ và ăn năn.

Năm 2010, tôi và Tuấn nên hiền thê nên chồng sau 2 năm yêu nhau. Tuấn khiến xây đắp, thường đi công tác xa. Có những lần, anh theo tòa tháp phải xa nhà đến một vài 04 tuần trời. Quần chúng thường bảo tôi, chồng đi xa khó giữ nhưng tôi tin chồng. Anh là người đứng đắn, cực kì ghét chuyện bồ bịch, ăn chả ăn nem. Năm 2012, tôi sinh con trai đầu lòng. Hai năm sau, con gái thứ nhì của chúng tôi ra đời. Chúng tôi không giàu sang nhưng rất êm ấm. Tôi hài lòng với cuộc sống của chính mình.

Thế nhưng, mọi chuyện khởi đầu thay đổi khi Tuấn chểnh mảng với mái nhà. Anh đi biền biệt, ba bốn bốn tuần mới về nhà một lần. Những lần về thường rất nhanh nhẹn, anh chỉ ở khoảng một tuần rồi lại đi ngay. Chồng nói công ti nhận đa dạng nhà cửa nên anh phải tăng ca.

Tâm sự với chị gái, chị nói tôi phải chú ý chồng hơn, chị nghi rằng Tuấn hẳn đã có người ấy ở ngoài. Tôi gạt đi, chỉ cười xòa. Thế nên, lúc anh bỗng nhiên ngột đưa đơn ly hôn, tôi như chết đứng. Anh trưng bày do nhị cung phi chồng không thích hợp nhau nên chẳng thể tiếp diễn cuộc hôn nhân này nữa.

Nhì bên gia đình trách mắng Tuấn nhưng anh vẫn cương quyết kiểm soát ý định của bản thân. Bác mẹ chồng tôi từ mặt Tuấn, anh cũng không màng đến. Không muốn kéo dài thêm chuyện lùm xùm buồn bã này, tôi đồng ý li dị.

chong-cu-blogtamsuvn

Tới lúc chồng cũ chết, tôi mới biết vì sao anh bỏ tôi, thật buồn bã… (Ảnh minh họa: SBS)

Tuấn để lại phần lớn mọi thứ cho tôi và các con. Anh kiên quyết không kiếm được nuôi con dù bác mẹ anh đã tới tận nhà xin tôi cho ông bà được nuôi các cháu. Rất nhiều đại chúng đều nghĩ là Tuấn nhân ái tình ở ngoài. Khi tôi hỏi, anh lặng yên không giải đáp. Tôi cho rằng sự im thin thít đó là đáp án. Hẳn là cô tình nhân kia đã có con nên Tuấn phải chịu trách nhiệm, tôi nghĩ vậy, nuốt nước mắt tham gia trong và mở đầu cuộc sống mới.

Sau khi li hôn, tôi và Tuấn mỗi tháng gặp gỡ nhau một lần. chậm triển khai là những lúc Tuấn tới thăm các con. Chúng tôi không thì thầm với nhau. Lòng tôi đầy sự thù hận.

Rồi những lần tới thăm con của Tuấn thưa dần, tôi cũng không quan tâm đến chuyện đó bởi tôi nghĩ là, hẳn đứa con của anh với người tình đã chào đời. Hơn một năm sau khi li hôn, tôi quen với Hải. Anh khiến cho việc ở ngân hàng, đã trải qua hai đời cung phi nhưng chưa có con.

Hải hơn tôi 16 tuổi, là người nồng ấm, nhân thức thân mật và để mắt người khác. Anh rất thân thiết với nhị con của tôi. Sau này, khi đã kiếm được lời yêu, tôi mới nhân thức sở dĩ nhì cuộc hôn nhân của anh vỡ là bởi anh bị vô cơ. Anh nói, anh muốn kết duyên cùng tôi, các con của tôi sẽ là các con của anh. Đời anh chỉ cần vậy, không khẩn thiết nhân tố gì hơn.

Tôi đồng ý lấy Hải. Trong những ngày sẵn sàng cho đám cưới, tôi chiếm được tin Tuấn nhỏ. ngừng thi côngĐây không hề là một trận nhỏ tuổi bình thường mà anh nhỏ tuổi rất nặng, cam kết không thể qua khỏi, thời điểm anh sống chỉ còn được đếm bằng ngày. Nghe tin, tôi bàng hoàng, thấy người như bị rút hết sức sống. Dù gì, Tuấn cũng là người đàn ông một thời tôi từng nâng niu, từng đầu ấp tay gối, anh còn là bố của nhì con tôi.

Hải đưa tôi đến viện. Ở hành lang, tôi thấy bố tôi đang khóc nức. Ông luôn miệng nói thương Tuấn. Bố giữ chặt tay tôi: “Trách lầm nó rồi con ơi! Trách lầm rồi”. Hóa ra, Tuấn chia tay tôi vì phát hiện chính mình bị bệnh. Anh giấu hầu hết quần chúng, tự chính mình âm thầm đi yếu tố trị. Tới khi bệnh quá nặng, không thể giấu được nữa thì đa số đã quá muộn.

Trên giường bệnh, Tuấn bé xíu xanh. Dây ống nhằng nhịt nối quanh co người anh. Tôi nức nở, không nói được một lời nào. Tuấn chỉ nói xin lỗi. Hai ngày sau đó, anh mất. Đời người hóa ra lại ngắn ngủi tới vậy, chỉ chớp mắt đã không còn được nhìn thấy nhau, chỉ chớp mắt đã bí quyết xa nhau.

Nỗi đau này còn kinh khủng hơn khi Tuấn đưa đơn ly hôn. Nghĩ đến đám cưới đang dang dở, tôi thực không biết nên khiến cho thế nào. Bố mẹ Tuấn vẫn chúc phúc cho tôi còn tôi muốn hoãn đám cưới này lại. Tôi muốn chịu tang Tuấn đủ 3 năm ngoái mới tục huyền. Tôi chưa nói điều này với Hải, không nhân thức anh có đồng ý hay không, liệu anh có chờ được hay không. Tôi khiến vậy không biết có đúng không…

Theo Phunuonline


Xem tại: Thời trang người mập

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét